Là một chuyên gia đã theo dõi thị trường carbon từ những ngày đầu tiên của Nghị định thư Kyoto, qua những thăng trầm của Hiệp định Paris và chứng kiến cam kết Net Zero tại COP26, tôi có thể khẳng định: Giai đoạn 2024-2025 là thời điểm thị trường carbon đang trải qua một cuộc “thanh lọc” dữ dội và cần thiết nhất trong lịch sử.
Thời kỳ “miền Tây hoang dã” của tín chỉ carbon giá rẻ, thiếu minh bạch đang đi đến hồi kết. Những gì chúng ta đang chứng kiến không đơn thuần là biến động giá. Đây là một cuộc tái định hình cấu trúc toàn diện, một “cơn địa chấn” đang phân tầng lại toàn bộ thị trường.

Trong suốt sự nghiệp của mình, tôi chưa từng thấy sự phân hóa giá nào sâu sắc như hiện nay. Đừng để con số trung bình 4-6 USD/tấn CO2 (theo dữ liệu từ CarbonCredits.com 2024) đánh lừa bạn. Con số đó che giấu một thực tế rằng thị trường đang bị xé toạc làm hai.
Biên độ giá thực tế đang chạy từ 0,25 USD cho đến 27 USD mỗi tấn.
Tại sao lại có sự phi lý này? Câu trả lời rất đơn giản: Thị trường đang tự mình “giết chết” các tín chỉ rác (junk credits).
Cuộc chơi giờ đây không còn là “ai bán rẻ hơn”, mà là “tín chỉ của ai đủ chất lượng”.
Sự phân hóa về giá ở trên chính là hệ quả trực tiếp của xu hướng lớn nhất thị trường: “Cuộc chạy đua đến Chất lượng”.
Yếu tố thay đổi cuộc chơi chính là sự ra đời của Hội đồng Liêm chính về Thị trường Carbon Tự nguyện (ICVCM) và Bộ Nguyên tắc Carbon Cốt lõi (CCPs) của họ. Đây được xem là “tiêu chuẩn vàng” mới, là “vệ sĩ” gác cổng cho thị trường.
Bất kỳ tín chỉ nào (dù thuộc Verra hay Gold Standard) muốn được coi là “hạng A” đều phải được dán nhãn CCP. Những tín chỉ không đạt chuẩn sẽ ngay lập tức bị đẩy xuống “hạng B” và mất giá thê thảm.
Các tập đoàn đa quốc gia, dưới áp lực từ cổ đông và người tiêu dùng, giờ đây chỉ săn lùng các tín chỉ CCP. Điều này buộc các nhà phát triển dự án, dù ở Việt Nam, châu Phi hay Brazil, đều phải tuân thủ cuộc chơi mới: Minh bạch, Đo lường chuẩn, Báo cáo và Thẩm định (MRV) ở mức cao nhất.
Song song với cuộc thanh lọc của thị trường tự nguyện, các chính phủ cũng không đứng yên. Họ đang ráo riết xây dựng các “pháo đài” pháp lý của riêng mình thông qua các Hệ thống Giao dịch Phát thải bắt buộc (ETS).
Xu hướng này có ý nghĩa gì? Các quốc gia đang muốn kiểm soát “tài nguyên carbon” của mình. Họ muốn đảm bảo các dự án trong nước tuân thủ Điều 6 Hiệp định Paris và quan trọng hơn, là để dành một phần hạn ngạch cho thị trường nội địa, phục vụ mục tiêu Net Zero quốc gia.
Thị trường VCM được dự báo cần phải tăng trưởng gấp 15 lần vào năm 2030 để đáp ứng các mục tiêu khí hậu. Nhưng sự tăng trưởng này sẽ đến từ chất lượng, chứ không phải số lượng.
Đối với các doanh nghiệp và nhà hoạch định chính sách tại Việt Nam, đây vừa là thách thức, vừa là cơ hội vàng:
Kỷ nguyên của tiền carbon dễ dãi đã kết thúc. Kỷ nguyên của tài chính khí hậu thực chất, dựa trên sự liêm chính, chỉ mới bắt đầu.
Theo: Nhật ký chuyên gia về carbon